The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đặt Bẫy Cha Cục Cưng


Phan_9

Lục Thừa Diệp đặt cô trên giường, thân thể có nhiệt độ cao đến dọa người nhanh chóng đè lên, cô biết mình không còn cơ hội cự tuyệt hoặc là nói cô cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì sâu trong nội tâm cô cũng nhớ đến cái ôm ấm áp nhiệt tình này.

Không phải mơ, mà là chân thật.

Sau đó đến thời gian ăn sáng.

Lục Thừa Diệp vẻ mặt thận trọng nói với Lam Lam.” Lam Lam, chú Lục là cha của con.”

Tả Tử Quân ngồi ở một bên, lo lắng nhìn phản ứng của con gái.

Kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái lộ ra nét mặt khốn hoặc. Chú Lục sao lại muốn nói với bé chuyện này?

“ Chú Lục, con đã sớm biết chú là cha con rồi mà, cái này trước đây con cũng có nói với chú rồi, sao lại còn muốn nói nữa?”

Anh cười ra tiếng. Đúng vậy, Lam Lam vẫn luôn nói anh là cha bé, mà Tả Tử Quân phát hiện mình lo lắng đúng là vô ích.

“ Chú Lục, chẳng lẽ chú không phải là cha con?” Lam Lam không hiểu hỏi.

“ Chú Lục đúng là cha của con, chú Lục nói lần nữa là vì muốn Lan Lam gọi chú là cha chứ không phải là chú Lục.”

“ Không thể gọi là chú Lục nữa sao?”

Anh vuốt mặt con gái, giọng nói thủy chung dịu dàng, tràn đầy tình thương của người cha.” Không phải là không thể, mà là chú thích con gọi chú là cha hơn, chẳng lẽ con không thích gọi chú là cha sao?”

Chương 29

“ Không, con thích, nhưng mẹ sẽ tức giận.” Lam Lam nhớ mẹ nói không muốn bé gọi chú Lục là cha.

Lục Thừa Diệp nhìn về phía Tả Tử Quân, đem vấn đề ném cho cô.

Tả Tử Quân hơi lúng túng, bởi vì lúc trước cô từng “ nghiêm nghị” cấm con gái gọi chú Lục là cha.

“ Lam Lam, mẹ không có tức giận, con về sau cứ gọi chú Lục là cha đi.”

“ Có thật không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng.

Cô vừa gật đầu xong liền nghe bé vui vẻ gọi “ cha”, sau đó cả người dựa vào trên người anh, gọi cha không ngừng, thật lâu mới gọi mẹ một lần, xem ra người mẹ này thất sủng rồi.

Khi phụ tử anh “ làm quen” nhau xong, Tả Tử Quân phát hiện tâm tình mình không vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm, mà còn cảm thấy áp lực trầm trọng.

Lục Thừa Diệp ngồi trong phòng làm việc, vẫn chưa đến lúc tan làm nhưng anh đã đứng ngồi không yên.

Nếu như nói cuộc sống trong quá khứ mấy năm trước giống như địa ngục, như vậy giờ phút này anh thật sự là rất vui vẻ giống như thần tiên, bởi vì vợ và con gái đều ở nhà chờ anh khiến anh rất nóng lòng muốn trở về nhà.

Tuần trước, sau khi xác nhận tình cảm của nhau, anh nhắc đến chuyện kết hôn với Tử Quân, gương mặt cô rất kinh ngạc. Nếu như có thể, anh tất nhiên hi vọng cô lập tức trở thành vợ anh, cũng muốn đưa Lam Lam vào hộ khẩu nhà anh, nhưng cô lại nói không muốn nhanh như vậy, cô vẫn còn đang thích ứng. Vì không muốn ép buộc cô nên anh chỉ có thể cho cô thêm thời gian suy nghĩ.

Về phần cha mẹ bên kia, anh phải tìm thời gian về nhà một chuyến nói rõ với bọn họ, hi vọng họ có thể tiếp nhận mẹ con Tử Quân.

Rốt cuộc anh cũng không đợi được nữa, rời khỏi công ty trước thời gian tan làm. Trên đường đi ngang qua tiệm bán hoa, anh dừng xe mua hai bó hoa định tặng cho hai người phụ nữ một lớn một nhỏ anh thích nhất, cám ơn họ đã cho anh cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.

Năm đó, anh nghĩ sau khi kết hôn thì phải giống như bây giờ, một người vợ dịu dàng bên cạnh anh, còn có một đứa nhỏ đáng yêu, kết quả anh cưới lầm người.

Đi một vòng thật lớn, thật may là hiện giờ mộng đẹp đã trở thành sự thật.

Tả Tử Quân đối với việc anh về trước thời gian cảm thấy tương đối kinh ngạc, Lam Lam cũng mới vừa từ nhà trẻ trở về hỏi anh sao lại tan việc sớm như thế, câu trả lời của anh khiến cô có chút dở khóc dở cười-----

“ Bởi vì cha đói bụng, nên muốn về nhà sớm ăn tối.”

Sau đó, cô và Lam Lam nhận được hoa của anh.

Lam Lam nhận được bó hoa làm từ hơn mười viên chocolate tạo thành khiến bé hưng phấn biến thành gấu koala bâu vào ôm hôn cha bé. Còn cô nhận được một bó hoa hồng cực kỳ đẹp, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, vừa kinh ngạc lại vui mừng.

“ Cám ơn anh, hoa rất đẹp, em rất thích.”

“ Lam Lam hôn anh rồi, vậy còn em?” Anh đem gương mặt tuấn tú hướng về phía cô, ý đồ bảo cô hôn một cách rõ ràng.

Trên tay cô ôm hoa, vốn là muốn giống như con gái hôn gò má anh, kết quả thừa dịp cô tiếp cận anh đột nhiên quay đầu, cho cô chạm vào một đôi môi ngọt ngào khiến cô xấu hổ một hồi.

Sau khi tìm một lọ hoa để cắm vào, Tả Tử Quân đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu bữa ăn tối, không bao lâu, Lục Thừa Diệp cũng đi vào theo.

“ Lam Lam đâu?”

“ Con bé đang coi hoạt hình, để anh giúp em.” Anh đi đến bên người cô.” Muốn rửa rau sao?”

“ Không cần, em tự làm được rồi.” Mặc dù phòng bếp rất lớn nhưng có người bên cạnh vẫn không khỏi cảm thấy có điểm luống cuống tay chân.

“ Không sao, anh giúp em rửa.”

“ Thật không cần, a!”

Hai người giành nhau rửa, kết quả khiến thau rửa rau đổ, nước bắn tung tóe vào người.

“ Anh nhìn mình đi, ướt hết rồi.” Cô nhìn thấy mặt anh có giọt nước, cô cầm khăn giấy lau khô cho anh, thuận tiện cũng đem tay anh lau khô, trông giống một đứa bé to xác.

Lục Thừa Diệp nhìn cô dịu dàng giúp anh lau người, khẽ cười.

Tả Tử Quân nhìn anh, không hiểu anh đang cười cái gì.” Xem nơi này bề bộn hết rồi, em còn chưa mắng anh, anh lại còn dám cười?”

“ Em biết vừa rồi anh cảm thấy em giống cái gì không?”

“ Giống cái gì?”

“ Giống một bà lão.”

Cái gì? Là cảm thấy cô rất dài dòng sao? Khi cô đang muốn mở miệng mắng người thì anh liền nói tiếp, lại làm cô xúc động không thôi.

“ Em như một bà lão, ông lão anh đây bởi vì đôi tay run rấy mà đổ nước, bà lão này ngoài miệng thì mắng anh nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng lau khô nước trên mặt và tay anh.”

“ Thừa Diệp…”

Lục Thừa Diệp đưa tay vuốt trán cô.” Đừng cau mày nữa, anh nói muốn kết hôn khiến em cảm thấy áp lực lớn như vậy sao? Hay em lo cha mẹ anh sẽ phản đối?” Anh nắm hai tay cô.” Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ kết hôn với em, bởi vì ông lão này cần bà lão đến giúp lau tay sạch sẽ.”

Anh chú ý đến cả việc cô cau mày? Chóp mũi Tả Tử Quân không khỏi có chút chua, cô cảm nhận được giờ phút này bàn tay đang nắm tay mình dịu dàng đến mức nào, cũng rõ ràng cảm nhận được anh rất thật lòng, chỉ là, bọn họ cố thể ở cùng một chỗ sao?

Anh ôm cô vào trong ngực.” Anh không biết em lo lắng cái gì, chuyện kết hôn anh sẽ tôn trọng ý của em, không thúc giục em nữa, về phần cha mẹ anh, em yên tâm cứ để anh xử lý, không cần lo lắng chuyện gì, biết không?”

Cô dựa vào trong ngực anh, hưởng thụ sự dịu dàng cùng thương yêu của anh.

“ Tử Quân, anh yêu em, về sau chúng ta là người một nhà, sẽ không phải xa nhau nữa.”

Người một nhà? Bọn họ thật sự có thể trở thành người một nhà sao? Tả Tử Quân nhắm mắt lại.

Chương 30

Tả Tử Quân đi vào cửa hàng quần áo trẻ em, cô muốn giúp Lam Lam mua váy nhưng lại ngoài ý muốn gặp Đường Bái Gia. Cô ngẩn người, do dự không biết có nên chào hỏi đối phương hay không, bởi vì họ cũng không thể gọi là bạn bè. Không ngờ lúc cô vẫn còn đang phân vân thì Đường Bái Gia đã nở nụ cười, chủ động đến chào hỏi cô.

“ Cô Tả, ở đây lại gặp được cô, trùng hợp thật, bạn tôi mới sinh con, tôi muốn đến bệnh viện thăm cô ấy nên mới đến mua một ít quần áo trẻ em, còn cô, đến mua áo quần cho con gái sao?”

“ Uhm.” Thấy đối phương thân thiện như vậy, Tả Tử Quân cũng mỉm cười đáp lại.

“ Thật ra thì tôi và Thừa Diệp không phải là người yêu, chuyện này chắc Thừa Diệp nói với cô rồi phải không?”

“ Ừ, anh ấy nói hai người là bạn bè.” Vốn là cô có chút hoài nghi, dù sao mẹ Thừa Diệp đã nói họ sắp kết hôn rồi, nhưng hiện tại xem ra Thừa Diệp cùng cô Đường này chỉ là bạn bè.

“ Ngày đó tôi thấy anh ấy có vẻ rất thích cô… cô có nghĩ sẽ kết hôn với anh ấy không?”

Tả Tử Quân cũng không trả lời vấn đề này.

Đường Bái Gia cười cười.” Cô yên tâm, tôi là bạn của anh ấy chứ không phải tình địch, hơn nữa tôi còn có thể cung cấp cho cô một chút thông tin, nếu cô và Thừa Diệp muốn kết hôn sợ rằng sẽ gặp nhiều khó khăn, bác Lục là người rất cứng đầu, ách, là cực kỳ có chính kiến, cô cũng từng lĩnh giáo rồi mà, phải không?”

Tả Tử Quân không hiểu tại sao Bái Gia lại nói với cô những chuyện này, sau đó cô ấy lại đưa cho cô một tấm danh thiếp.” Cô Đường, đây là?”

“ Đây là danh thiếp của tôi, cô cứ cầm lấy đi, bác Lục đã nói với tôi vì quan hệ với chị cô mà bà tuyệt đối không đồng ý cho cô và Thừa Diệp ở cùng nhau. Mà Thừa Diệp đối với cô chấp nhất như thế chắc sẽ không đồng ý cho cô rời đi,anh ấy không phải còn tìm người bảo vệ cô sao? Bây giờ chắc cũng có đi!” Đường Bái Gia nhìn bên ngoài một cái, ngày đó Thừa Diệp đến quán cà phê nhanh như vậy nhất định là có người gọi điện thoại cho anh, thật đúng là bảo vệ chu đáo.

Thành thật mà nói, cô không biết bây giờ Thừa Diệp còn phái người giám thị cô không, bởi vì sau này cô không có hỏi nữa, nghĩ đến là do anh sợ bọn họ sẽ rời đi nên mặc kệ anh vậy.

“ Cô Tả, nếu như có một ngày cô không chịu nổi, cảm thấy mệt mỏi muốn mang con gái rời đi đến nơi mà Thừa Diệp không tìm được, cô có thể gọi điện thoại cho tôi… tôi có thể giúp cô, muốn tôi giúp hai người ra nước ngoài cũng được, còn nữa, tôi nhắc lại một lần, tôi là bạn chứ không phải kẻ địch.” Đường Bái Gia nói xong, cầm quà tặng vừa mua rời khỏi cửa hàng.

Tả Tử Quân rất buồn bực vì sao cô ấy lại nói chuyện này, chỉ là cô vẫn đem danh thiếp của cô ấy bỏ vào ví, sau đó liền không nghĩ gì nữa chuyên tâm chọn váy cho Lam Lam. Mua váy xong, cô đi ra khỏi cửa hàng quần áo thì thấy bạn tốt Cao Á Vi gọi điện thoại cho cô, giọng nói tràn đầy vui sướng nói, cô đã đồng ý lời cầu hôn của ông chủ Trương.

“ Á Vi, chúc mừng chị.” Tả Tử Quân cảm thấy vui mừng cho bạn tốt.“ Hạo Hạo đâu, không phản đối nữa sao?”

“ Đúng vậy, sau khi dẫn nó tham gia hôn lễ của ba nó thì tên nhóc kia hình như trưởng thành hơn rất nhiều, cũng đồng ý chấp nhận Kính Khải trở thành cha mình, bọn họ bây giờ sống chung rất tốt, còn thường cùng nhau đi đá bóng.”

“ Vậy tốt quá, Á Vi, chúc mừng chị, lúc nào thì cử hành hôn lễ?”

“ Vẫn còn đang chọn ngày, sau khi chọn xong chị sẽ nói với em, em và Lam Lam nhất định phải đến tham gia hôn lễ của chị đó, biết không?”

“ Chị yên tâm, em và Lam Lam nhất định sẽ đến.”

Bởi vì Cao Á Vi còn phải làm bánh bích quy, hai người thăm hỏi qua lại ngắn gọn, cũng không trò chuyện nhiều liền cúp điện thoại.

Tả Tử Quân tắt máy, bỏ điện thoại di động vào ví, nếu Á Vi có thể kết hôn cô thật sự cảm thấy vui mừng, sau này đã có người chăm sóc cho chị ấy.

So với việc Á Vi vui vẻ chấp nhận lời cầu hôn, khi Thừa Diệp đề nghị kết hôn thì cô lại không thể nào vui vẻ được, bởi vì cô cảm giác như cô đang đoạt đi vị trí của chị cô.

Mặc dù anh đối xử với mẹ con cô rất tốt, nhưng anh cuối cùng vẫn là anh rể của cô, năm đó chị cô rất muốn gả cho anh, chị cô mất rồi, cô lại muốn thay thế vị trí gả cho Thừa Diệp, sau đó sống vui vẻ qua ngày. Như vậy cô không khỏi cảm thấy tội lỗi, áp lực rất lớn.

Còn nữa, bác Lục rất ghét cô, nội tâm áp lực lại thêm vấn đề thực tế này, bảo cô làm sao có thể vui vẻ đồng ý kết hôn cùng anh?

Cô hít vào một hơi thật sâu, tự nói với mình không cần nghĩ nhiều như vậy, về sau rồi tính.

Tả Tử Quân vừa ra khỏi thang máy liền thấy bác Lục đứng phía trước, nhìn thấy cô, khuôn mặt đầy vẻ tức giận chán ghét khiến cô khẽ run. Mặc dù Thừa Diệp từng nói không cần để ý đến mẹ anh, nhưng bà dù sao cũng là trưởng bối, cô vẫn phải để bà vào nhà.

Vừa vào nhà, Tả Tử Quân mới mở miệng hỏi bà muốn uống gì, ngay sau đó đối phương lại hung hăng cho cô một cái tát, đau đớn bất ngờ này khiến cô kinh ngạc không dứt.

“ Bác Lục?”

“ Chị em các cô thật đáng sợ, chị thì gả cho con trai tôi, em thì lại sinh ra con gái của con tôi, đây là quan hệ lộn xộn gì vậy!” Ngày hôm qua con trai nói cho bọn họ biết Lam Lam là con trai mình, anh cũng quyết định cưới Tả Tử Quân, bà thật sự không thể nào tiếp thu được.” Mặc dù Thừa Diệp nói Lam Lam là cháu gái của Lục gia, nhưng tôi tuyệt đối không tin, ai biết có phải cô cố ý nói đó là của con trai tôi, bắt nó phải phụ trách hay không.”

“ Bác gái, Lam Lam thật sự là con của Thừa Diệp.” Bà có thể xem thường cô, nhưng Lam Lam thật sự là con của Thừa Diệp, cô không cho phép bất kỳ ai tổn thương bảo bối của cô.

“ Có phải con gái của Thừa Diệp hay không không phải do cô nói, phải đi xét nghiệm DNA.” Trương Ngọc Tuyết nói thật vì bà không tin chuyện Lam Lam là cháu gái của Lục gia bọn họ. Tự nhiên chạy ra một đứa cháu gái không rõ lai lịch thì ai cũng sẽ sinh nghi, lo lắng có phải Tả Tử Quân muốn cướp con trai của bọn họ hay không?

Bà Lục nói chuyện luôn mang dáng vẻ khinh thường, điều này làm cho Tả Tử Quân không nhịn được nói.” Bác gái, con có thể hỏi bác tại sao lại ghét con cùng chị con như vậy không, là bởi vì chúng con nghèo sao?”

Bà không phủ nhận.” Cô đừng tỏ thái độ như thế với tôi, hôn nhân vốn là nên coi trọng môn đăng hộ đối, đó không phải là vị trí của các cô, tốt nhất đừng có ý muốn đoạt được. Mặc dù Thừa Diệp nói muốn kết hôn với cô nhưng tôi tuyệt đối không đồng ý, coi như Lam Lam thật sự là cháu Lục gia thì cũng vậy thôi.”

Thật ra Trương Ngọc Tuyết ghét chị em Tả gia như vậy, trừ bởi vì ban đầu con trai không để ý đến sự phản đối của họ mà kết hôn cùng Tả Tử Khiết mà sau này cô ta lại còn làm những việc làm mất hết mặt mũi của Lục gia, cũng làm những năm gần đây con trai bà phải khổ sở, thấy con trai mình khổ sở như vậy, người làm cha mẹ bọn họ thật sự rất đau lòng. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một người giống hệt con dâu trước đây, nhìn thấy cô, bà liền không thể nào lộ ra vẻ mặt ôn hòa, chỉ sợ con trai lại cưới phải một “ Tả Tử Khiết” khác.

Chương 31

“ Tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng lợi dụng đứa bé ép buộc Thừa Diệp cưới cô, cùng lắm thì ra tòa, chúng tôi dẫn đứa bé về Lục gia, còn cô thì sau này đừng có quan hệ gì với Lục gia nữa.”

Tả Tử Quân nắm chặt tay, môi dưới cơ hồ cắn đến nỗi chảy máu.

“ Cô đó, thức thời một chút tự mình rời đi, đừng khiến tôi ba ngày hai bữa phải chạy đến đuổi người, tôi cũng cảm thấy phiền. Nếu cô cần tiền, tôi có thể cho cô nhưng gả vào Lục gia thi tôi không đồng ý!” Sau khi Trương Ngọc Tuyết đưa số điện thoại cho cô, bảo cô lúc nào muốn cầm tiền rời đi thì gọi cho bà.

Tả Tử Quân vuốt gương mặt, tê tê đau đau, chị cô cũng từng bị đối xử như vậy sao? Chồng không thương, mẹ chồng chán ghét, cô cơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của chị cô lúc đó, vô cùng đau khổ, bởi vì vậy nên chị cô mới làm ra những chuyện kia sao?

Đột nhiên, nước mắt cô chảy đầm đìa, không phải bởi vì khuôn mặt đau đớn mà là đau lòng cho chị cô.

Năm đó chị cô muốn cô giúp một tay thì cô không nên đồng ý, một cuộc “ thế thân” lừa gạt khiến Thừa Diệp những năm này trôi qua khổ sở như vậy, cũng hại chị cô, tất cả đều là lỗi của cô. Năm đó cô đã sai rồi, chị, thật xin lỗi…

Như vậy hiện tại thì sao?

Nếu cô mang Lam Lam rời đi, Thừa Diệp sẽ phái người tìm cô, một khi lên tòa, quyền nuôi dưỡng Lam Lam rất có thể sẽ được giao cho cha, bảo cô như vậy mất đi con gái, cô không thể nào tiếp thu được.

Lam Lam là của cô, cô không thể không có bé, chẳng lẽ thật sự phải dẫn Lam Lam chạy trốn ra nước ngoài sao?

Chị, nếu chị là em, chị sẽ làm như thế nào…

Một tuần sau.

Hơn bốn giờ chiều, Lục Thừa Diệp đang làm việc trong văn phòng, nhận được tin nhắn Tả Tử Quân gửi đến, anh vừa nhìn, máu toàn thân trong nháy mắt như chảy ngược lại.

Thừa Diệp, cám ơn anh thời gian này đã chăm sóc em và Lam Lam, nhưng nơi này không thuộc về chúng em, cho nên em sẽ mang Lam Lam rời đi, hẹn gặp lại.

Đây là chuyện gì, rời đi là sao? Anh khẩn trương lập tức gọi điện thoại cho cô nhưng cô đã tắt máy, anh gọi đến nhà trẻ mới biết buổi trưa cô đã đón Lam Lam về nhà, anh lập tức gọi điện cho công ty vệ sĩ, vội hỏi.” Nói cho tôi biết, Tử Quân cùng Lam Lam đang ở đâu?”

“ Xin lỗi, anh Lục, tôi cũng đang định gọi điện thoại cho anh, vừa rồi tại cửa hàng bách hóa, chúng tôi đã không thấy tung tích của cô Tả và con gái cô ấy nữa.”

“ Đây là ý gì?”

Căn cứ vào lời nói của người mà anh thuê, khoảng ba giờ rưỡi, họ nhìn thấy mẹ con cô Tả ngồi lên một chiếc xe RV đi về phía cửa hàng bách hoá, hắn đi theo thấy mẹ con cô đi thang máy lên lầu liền đi theo lên nhưng lại không thấy mẹ con cô Tả, hắn tìm một lát mới giật mình chạy về bãi đỗ xe liền nhìn thấy chiếc xe RV nghênh ngang rời đi, đến lúc hắn lái xe đuổi theo đã không kịp nữa.

Lục Thừa Diệp chấn kinh.” Biển số xe là bao nhiêu? Chủ xe là ai?”

“ Tôi có nhớ biển số xe, bây giờ tôi sẽ đi điều tra, nếu có tin tức sẽ gọi điện thoại cho anh ngay.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Thừa Diệp nắm chặt điện thoại, Tử Quân tại sao lại đột nhiên mang Lam Lam rời đi? Tại sao? Trải qua mấy ngày nay, bọn họ không phải giống như người một nhà trôi qua rất vui vẻ sao? Mặc dù biết cô có chút không thích ứng, vì vậy cảm thấy lo lắng, anh cũng không buộc cô đồng ý lời cầu hôn của anh.

Chẳng lẽ bởi vì tuần trước mẹ anh đi tìm cô sao? Công ty bảo vệ từng báo cáo qua với anh, nhưng anh hỏi cô thì cô không nói gì, cô nói mẹ anh vẫn giống lúc trước bảo cô rời đi nhưng cô không đồng ý, nghe cô nói vậy anh tin, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Từ những lời vừa rồi cho thấy Tử Quân cùng Lam Lam bỏ đi là có người cố ý an bài, còn có thể bỏ rơi vệ sĩ, làm được như vậy cũng chỉ có một người.

Đó chính là mẹ anh!

Lục Thừa Diệp nhanh chóng lái xe về nhà, chất vấn nơi ở của mẹ con Tả Tử Quân.

“ Mẹ, là mẹ an bài Tử Quân và Lam Lam rời đi phải không, mẹ dẫn cô ấy đi đâu, con muốn mẹ lập tức dẫn họ trở về.”

“ Hỗn xược, con ở đây nói cái gì vậy! Mẹ đâu có mang bọn họ đi, nhưng nghe con nói vậy, mẹ con họ bỏ đi rồi sao?” Trương Ngọc Tuyết còn đang suy nghĩ tại sao đang giờ làm việc con trai lại chạy về nhà, thì ra là vì mẹ con Tả Tử Quân.

“ Mẹ, mẹ đừng giả bộ, nhất định là mẹ bảo người đưa họ đi, nhanh nói cho con họ đang ở đâu? Mẹ đưa mẹ con họ đi đâu rồi?” Nội tâm Lục Thừa Diệp rất xáo trộn, một khắc cũng không thể bình tĩnh lại được.

Bà bị con trai hét to dọa cho giật mình, đây là lần đầu tiên bà thấy con trai kích động như vậy.” Ta là mẹ con, sao lại lớn tiếng như vậy, còn nữa, mẹ không phải đã nói là không biết rồi hay sao?”

“ Mẹ, trừ mẹ ra thì không còn ai làm vậy được, nhanh nói cho con biết Tử Quân và Lam Lam ở đâu!”

“ Mẹ nói không biết mà, mà bọn họ rời đi cũng tốt, con đừng đi tìm bọn họ nữa.”

“ Mẹ!”

Ông Lục ở một bên nhìn không nổi, nhịn không được giúp con nói chuyện.” Bà à, bà nhanh nói ra đi, bà đưa mẹ con cô Tả đi đâu rồi, dù thế nào thì Lam Lam cũng là cháu gái của Lục gia, bà không nên làm như vậy.” Lúc trước đã bảo bà không cần lo chuyện của con, nhưng bà vẫn luôn nghĩ biện pháp khiến mẹ con Tả Tử Quân rời đi, không muốn họ bám lấy con trai.

“ Tôi không phải đã nói là không biết rồi sao?” Trương Ngọc Tuyết trăm miệng cũng không thể bào chữa.

“ Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng con đã nói với mẹ lần này con sẽ không cưới lầm người nữa, từ trước đến giờ, người con yêu luôn là Tả Tử Quân, lần này con nhất định sẽ thật hạnh phúc, cho nên xin mẹ trả mẹ con họ lại cho con, con không thể không có họ.”

Chương 32

“ Bà nhanh nói ra đi, đừng làm con trai lo lắng như vậy nữa.” Ông Lục trừ việc không muốn mẹ con anh cãi vả như vậy, cũng hi vọng vợ mình tôn trọng quyết định của con trai, dù sao cô Tả sinh con gái cho anh là sự thật, chuyện của người trẻ thì để họ tự giải quyết sẽ tốt hơn.

“ Cha con các người sao lại vậy? Tại sao không tin lời của tôi, tôi thật sự không biết mẹ con họ đi đâu!” Bà không biết phải làm sao để chứng minh lời nói của mình là sự thật.

Lúc này điện thoại Lục Thừa Diệp reo lên, là Đường Bái Gia gọi đến.

“ Thừa Diệp, em đang đến bệnh viện, anh cũng mau đến đây đi.”

“ Đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ anh đang có chuyện quan trọng phải xử lý…”

“ Anh đang tìm mẹ con Tả Tử Quân phải không? Em đã nói trợ lý đưa họ đến sân bay, nhưng vừa rồi trợ lý của em gọi đến nói trên đường đi xảy tai nạn, Tả Tử Quân hình như bị thương rất nghiêm trọng, mẹ con họ được xe cứu thương đưa đi bệnh viện…” Cô nói tên của bệnh viện ra.

Nghe vậy Lục Thừa Diệp thật sự rất lo lắng, Đường Bái Gia nói gì nữa anh cũng không nghe được, anh lập tức tắt máy lái xe đến bệnh viện, hai ông bà Lục gia biết tin cũng khiếp sợ đi theo.

Khi đám người Lục Thừa Diệp chạy đến bệnh viện thì xe cứu thương chở mẹ con Tả Tử Quân cũng vừa đến trước cổng, cửa sau xe vừa mở ra liền nhìn thấy Lam Lam đang khóc lớn, chắc chắn là bị dọa sợ, thấy cha, bé càng khóc lớn hơn, nhân viên cấp cứu ôm bé đưa cho Lục Thừa Diệp.

“ Cha, mẹ chảy rất nhiều máu, con gọi mãi nhưng mẹ vẫn không tỉnh lại. Oa oa oa…”

“ Lam Lam đừng khóc, mẹ không sao đâu.” Lục Thừa Diệp ôm chặt con gái mà an ủi, băng ca trên xe được khiêng xuống, nhìn thấy trên mặt Tả Tử Quân đều là máu, sắc mặt tái nhợt, mất đi ý thức, anh cũng tái xanh cả mặt, thậm chí cảm thấy tim như ngừng đập---

“ Cô ấy bị thương nặng ở đầu, nhanh đưa đến phòng phẫu thuật.”

Nhân viên cấp cứu đưa người bị thương từ trên băng ca thả vào giường bệnh giao cho nhân viên cứu hộ xử lý, bọn họ nhanh chóng đem người mang vào phòng phẫu thuật.

"Tử Quân!"

"Mẹ!"

Anh ôm con gái đi theo giường bệnh đi về phía phòng phẫu thuật.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .